Sunday, January 2, 2011

Bách Khoa

            Nhắc tới Bách Khoa là Quỳnh lại nhớ tới những ngày đầu vô trường.  Có không biết bao nhiêu là con trai chen chật hết các lan can của ba tầng lầu dãy B10 đối diện với cổng sau trên đường Tô Hiến Thành.  Mỗi khi có một cô gái nào vừa dẫn xe vô khỏi cổng là đám con trai lại ồ lên, kêu đủ thứ tên, chỉ trỏ và bình phẩm ầm ĩ.  Đến tận bây giờ Quỳnh vẫn còn nhớ cái cảm giác sợ điếng người lúc đó.  Cùng với cảm giác sợ, là cái cảm giác thất vọng.  Đám sinh viên Bách Khoa chào đón nàng ở cổng sau thật khác với cái hình ảnh Quỳnh tự vẽ lên trong đầu trước đây, theo mẫu ông anh họ tài hoa học bên Cơ Khí.  Thay vì là những anh chàng trẻ trung có vẻ suy tư hoặc nghệ sĩ, thì trước mắt nàng chỉ là một đám con trai ăn mặc bụi bặm, ồn ào, và chửi thề búa xua.  Không thất vọng sao được vì mỗi năm trường chỉ nhận 400 sinh viên cho toàn dãi đất từ Khánh Hòa trở vô đến hết mũi Cà Mau.  Tinh hoa của tuổi trẻ mà nhìn như vầy đây.
            Lần đầu tiên vô ký túc xá thăm những người bạn gái mới quen, không khí còn ghê rợn hơn nữa.  Vừa dắt xe vô cổng, Quỳnh nghe một tiếng ‘Giết!’ ngân dài rùng rợn.  Liền theo đó, không biết cơ man nào là con trai thò đầu ra khỏi các ô cửa sổ trên các dãy lầu, trên người chỉ có độc một cái quần đùi, hùa theo nhau mà la.  Lần này thì Quỳnh không còn sợ nữa, chỉ thắc mắc và tức ghê lắm.
            Những trò này chỉ diễn ra trong một hai tuần đầu tiên sau ngày nhập học.  Dường như có ai đó có tài hô biến là lập tức tất cả biến đâu mất hết.  Chỉ còn lại cái cảnh đám con trai đứa nào cũng ăn bận bụi bặm, lúc nào cũng kéo nhau đi cả đám.
            Như những cô gái dễ thương khác trong trường, Quỳnh nhanh chóng được nhiều người để ý.  Đi đâu cũng có một đám con trai săn đón, tìm cách làm quen.  Tụi nó từ đủ mọi khoa, cũng đáng mến, tuy không tài hoa.  Quỳnh vui hưởng những trò săn đón, nhưng không để ý nhiều tới họ.  Đó là sự trả thù ngấm ngầm nàng dành cho cái cách mà tuổi sinh viên của mình được chào đón. 
           Quỳnh nhanh chóng mang tiếng kiêu.

No comments:

Post a Comment