Sunday, January 2, 2011

Mệt Mỏi và Bụi Bặm

            Bọn con trai, những đứa vừa sống qua cái thời ly tán, đổ vỡ, trì trệ, đói khát, và thiếu thốn đến rã người, hầu hết đều rệu rã khi bước chân vô Bách Khoa.  Có đứa tìm cách xả những bực tức của tuổi trẻ một cách độc ác, vô tâm, và vô tội vạ.  Có đứa bộc lộ nó trong nét khinh mạn, vẻ mệt mỏi, và sự chán chường.  Nhưng cả đám đều giống nhau ở một điểm: ăn mặc bụi bặm, nhiều khi cố tình làm nhàu nát đến mức thách thức.  Bọn tôi nhập học với những bộ quần áo như vậy.
            Ở ngay giữa trường là khu giảng đường A4 và A5 hình nghiên và bút.  Khu giảng đường được xây dang dỡ thì đất nước thống nhất.  Khi tụi tôi nhập trường thì bút vẫn đứt ngang giữa chừng, và nghiên vẫn để hở toang hoác.  Ông hiệu trưởng ĐHBK chào đón sinh viên mới ở tầng trệt của giảng đường A5 bằng những ngôn từ như nghe ở loa phường.  Tụi tôi nhìn nhau lắc đầu, rồi biến ra ngoài.  Đứa nào muốn hưởng cái danh sinh viên XHCN thì ráng mà ngồi lại nghe.  Bọn tôi mệt lắm rồi.  Mệt mỏi và trống rỗng.  Một thằng già bộ đội đi K về chửi đổng: ‘Đụụụụụ…!  Ba tuổi học đêm qua em mơ gặp bác Hồ và yêu chú bộ đội.  Sáu tuổi tập đọc tập viết tập làm toán, tập yêu nước Việt Nam có lá cờ đỏ sao vàng, tập căm thù những thằng đế quốc và tay sai.  Mười tuổi sống, học tập, và lao động theo năm điều Bác dạy, thắt chiếc khăn quàng đỏ nheo nhéo đứng dưới bóng cờ đội thiếu niên tiền phong.  Mười lăm tuổi xung độ đứng vào hàng ngũ đoàn thanh niên Hồ Chí Minh.  Giờ sống chết vô đây làm học sinh cấp IV.’
            Ngay lập tức thằng già được phong Đại Úy, và chết tên luôn.

3 comments:

  1. bỏ trống chi cho nó..trống? hắn chửi đụ mẹ thì cứ cho hắn chửi. is what i think. :)

    ReplyDelete
  2. chỉ là một tiếng Đụ ngân dài. hắn chỉ chửi đổng.

    ReplyDelete
  3. that works! can't wait til the next entry!

    ReplyDelete