Saturday, February 5, 2011

Sinh Viên

"Hồi đó ra đường cũng không ai nghĩ mình là sinh viên hết," tôi nhớ lại.
"Nhìn bọn con trai thấy ớn quá mà," Quỳnh cười tủm tỉm.
"Có chuyện vui lắm."
Sách chuyên ngành thời đó rất hiếm vì in ít và bị các nhà sách tuồn ra chợ đen.  Bữa đó, nghe nói có sách mới về nên cả đám kéo ra Sài Gòn mua sách ở tiệm sách lớn trên đường Lê Lợi có cái tên dài lằng ngoằng chẳng ai nhớ nỗi, nhà Khai Trí hồi trước.  Cả đám kéo vô hỏi mua bộ Cơ Kết Cấu, nhưng nhân viên bán sách lại nói là không còn sách nữa.  Đại Úy hỏi: "Sách vẫn chưng trên kệ kìa sao nói là hết?"  "Nhiều người mua nên hết rồi," nhỏ bán sách đáp cộc lốc.  Phương cùi hỏi lại: "Ngoài tụi tôi ra đâu có ai mua mấy sách này mà lại nói là hết?"  Nhỏ bán sách ném cái nhìn khinh khỉnh: "Mấy anh là gì mà đòi mua sách này?"  "Tụi tui là sinh viên ngành Xây Dựng."  "Có gì chứng minh không?  Chỉ bán cho đúng nguời."  Đến nước này thì Phương cùi nổi nóng lên, rút cái thẻ sinh viên đập cái xạch xuống mặt quầy: "Cái này được không?"  Cái thẻ sinh viên đỏ lét thấy mà ghê.  Đại Úy hùng hổ: "Không bán thì tụi này lên gặp chủ nhiệm."  Nhỏ bán sách quê độ đem sách ra bán.  Mỗi đứa mua được một bộ.  Khi cả đám kéo ra, nhỏ bán sách nói vọng theo: "Trời! Sinh viên gi mà coi cái tướng kìa."  Mạnh u quay lại: "Tướng sinh viên là cái tướng gì?"  Khách trong tiệm cười ồ lên.  Hợp cà nhỏng bồi thêm: "Tướng em muốn đi cạnh tụi anh cũng chẳng ai cho đâu à nhe."
Phương cùi giờ rãnh đi bán kẹo kéo, vặn cặp loa inh ỏi dụ con nít, kiếm tiền thêm.  Cái quần jean và cái áo thun  bạc phết.  Không đeo túi sách, cuốn vở duy nhất cuốn lại nhét sau túi quần.  Mạnh u đạp thêm xích lô để phụ gia đình.  Cái áo bảo hộ in dấu mồ hôi. Quần vá mông và đùi.  Hợp cà nhõng áo nhăn nheo rút lên tận bụng, quần lết phết.  Mấy đứa khác thôi khỏi nói.
Ra khỏi tiệm mấy bước, Đại Úy thảy liền bộ sách cho đám chợ đen kéo cả đám ra trước Thư viện Quốc gia uống cà phê.

No comments:

Post a Comment