Saturday, November 5, 2011

Lôm Côm

Đi ngang qua các văn phòng khoa, bọn tôi thường nghe tiếng lách cách vọng ra.  Ngó qua khung lưới cửa sổ thì thấy các thầy đang đánh đô mi nô.  Thầy nào trò đó, nhưng không thấy có hứng với đô mi nô, đám sinh viên rủ nhau đánh bài.  Đầu tiên là tiến lên.  Sau binh xập xám chiếm lĩnh trận địa sát phạt.  Trước mỗi tòa nhà trong trường, năm sáu sòng bài chơi rôm rả, chửi thề ỏm tỏi.  Trường thấy loạn quá, ra lệnh cấm chơi bài trong sân trường.  Tụi nó kéo nhau vô chơi trong các lớp học trống giờ.  Chơi trong lớp bị gián đoạn hoài, tụi nó kéo nhau xuống các quán cà phê trong sân trường.  Chơi từ sáng đến tối cũng hổng sao, có bài vở cũng mặc kệ.  Trường cho phép thầy cô mở các quán này để cải thiện đời sống.

Quỳnh cũng nhớ lại: "Có lần Quỳnh và Thủy ngồi làm bài trong một lớp học, một đám kéo vô đánh bài, la hét ỏm tỏi.  Quỳnh lên bảng viết: "KEEP SILENT!"  Tụi nó ngó Quỳnh như ngó người từ hành tinh nào khác xuống vậy, rồi chơi bài tiếp ... tỉnh queo".

Chửi tục một lần cho hả bực hả tức nghe thấy đã, vậy là cả đám hùa vô chửi thề loạn xà ngầu, nhất là khi đánh bài và chơi đá banh.  Nghe chửi nhau cứ như là kẻ thù truyền kiếp cũng không bằng.  Đá banh mệt, nên nghe chửi cũng nóng.  Thằng này thọt qua, thằng kia thọt lại.  Chơi xấu riết đâm ra nóng mặt, cương nhau đòi đánh trên sân.  Một lần, ngồi ngoài sân coi thấy ngứa mắt quá, tôi la lên: "Tụi mày lớn rồi, nhường nhịn nhau một chút không được sao?"  Cu Hợp đứng trong sân la lại: "Không có nhường nhịn gì hết.  Cứ đế cho tụi nó đập nhau.  Phải đạp lên đầu nhau mà đá!"  rồi cười ha hả, tung giò đá trái banh bay cái véo.  Cả đám lồng lên, vừa đuổi theo banh vừa la: "Phải đạp lên đầu nhau mà đá!"  Giỡn mà cũng là thiệt.

Thầy Lượng, trưởng khoa, nói: "Nói chuyện với nhau, chúng tôi đều đồng ý ở điểm là khóa các anh là khóa lôm côm nhất."  Ngoài sân tụi nó chọc nhau: "Phải lôm côm cho các cu nể mặt."

Năm đó, 1988, Bách Khoa vào chung kết giải bóng đá sinh viên toàn thành.  Bọn 84, làm nòng cốt cho đội, trước khi ra trường chơi những trận để đời, thắng giòn giã từ vòng ngoài vô tới vòng trong, cuối cùng gặp Nông Lâm.  Đá chung kết ở sân Tao Đàn, nên sinh viên các trường ở Sài Gòn kéo đi thiệt đông, ngồi kín hết khán đài.  Nông Lâm ở Thủ Đức cũng thuê xe buýt chở sinh viên lên góp mặt.  Trận chung kết bọn Nông Lâm chơi trâu bò quá, Bách Khoa tấn công hoài mà vẫn không sút tung lưới cầu môn Nông Lâm được.  Bách Khoa trên chân Nông Lâm một chút, nhưng thằng gôn Nông Lâm chụp như cầu thủ chuyên nghiệp.  Mỗi lần nó cản được những cú sút chết người, trên khán đài bọn Bách Khoa gào lên: "Bắt thằng gôn, lột ra, treo khung thành phơi nắng!".  Bọn Nông Lâm trụ qua hai hiệp chính rồi hiệp phụ.  Đá phạt đền luân lưu, thằng gôn Nông Lâm đẩy được hai trái.  Nông Lâm vô địch.  Bọn Bách Khoa tràn từ khán đài xuống sân cỏ.  Cầu thủ Nông Lâm lùi ra cửa hậu, chui lên xe buýt, đóng kín cửa lại.  Bọn Bách Khoa bao vây các xe buýt của Nông Lâm.  Một hòn đá bay lên, đập bể cửa kính xe buýt chở cầu thủ Nông Lâm.  Lễ trao cúp bị hủy bỏ.  Đội Bách Khoa bị cấm đá ba năm.  Giải bóng đá Sinh Viên không được phép chơi ở sân Tao Đàn nữa.

No comments:

Post a Comment