Friday, November 11, 2011

Mưa Tháng Mười

Sài Gòn tháng Mười trời mưa như trút.  Nhiều khi mưa kéo dài cả hai ba ngày.  Những cơn bão quần đảo mgoài khơi biển Đông quét những đám mây nặng trình trịch ngang trời.  Ngồi trong lớp ngó ra, ban ngày mà trời tối om.  Bụi mưa theo gió luồn qua khung cửa lưới khiến thân thể lạnh tê tê.  Trời đất người đều sũng nước.  Nhịp sống dường như chậm hẳn lại.

Sài Gòn chìm trong biển nước.  Mỗi năm nước lại mỗi cao thêm.   Bách Khoa nằm trên đất cao nhưng cũng không tránh khỏi lụt.  Mặt bằng trường nghiêng thoai thoải từ Lý Thường Kiệt về Tô Hiến Thành.  Những năm đầu bãi giữ xe trước B10 chưa bị ngập, nhưng từ năm thứ ba trở đi thì cũng bị ngập xâm xấp mắt cá.  Xuôi Tô Hiến Thành xuống một chút đến gần góc Nguyễn Tri Phương thì nước ngập lên tới cả bánh xe.  Rác từ bô rác gần đó theo nước lụt kéo ra trôi lềnh bềnh.  Xuôi theo hướng Lý Thường Kiệt xuống đến Trần Quốc Toản thì cũng ngập lênh láng dưới đó.  Đám ở Ký Túc Xá lội nước mà về.  Còn đám ở ngoài, trừ đám nhà ở Tân Bình có thể đội mưa đạp xe về được, kẹt cứng trong trường.

Những ngày đó, tụi tôi thường tụ lại ở các hành lang của hai dãy B8, B10 đợi mưa nhẹ lại và nước rút bớt đi.  Nhiều khi đến tận chín mười giờ tối mà vẫn chưa về được.  Trường thì tối.  Sinh viên đứng chen chúc nhau.   Bầu không khí trầm trầm khiến cho mọi người trở nên tư lự.  Chuyện trò trở nên nghiêm chỉnh hẳn ra.

Cu Hợp nhắc: "Hôm bữa con Mai dẫn mấy đứa anh em họ của nó bên Pháp về vô trường coi cho biết.  Mấy đứa đó nhìn chỉ bảnh hơn thôi, chớ có gì hơn mình đâu."  "Chỉ hơn ở chổ sống ở xứ tự do." - tôi đáp lại.  "Tự do để làm cái gì?"  "Để nói mà hổng sợ."  Cu Khánh chêm vô: "Bọn ở phương Tây tự do quá nên sống đồi trụy."  Đại Úy nói liền: "Tao khoái đồi trụy như tụi nó dị đó.  Có gì thì đàng hoàng dẫn em vô phòng, chớ không có đè xuống giữa đồng."  "Ha ha! Biết làm gì với tự do mới là điều quan trọng," - không nhớ đứa nào nói.

Lanh, từ Đại học Xây Dựng Hà Nội chuyển theo ông già vô, góp chuyện: "Có thực tụi nó ngon như mình nghĩ không?  Hồi tao ở ngoài Bắc cứ nghĩ bọn sinh viên Sài Gòn thanh lịch, lãng mạng ghê lắm.  Vô thấy tụi mày là mở mắt liền."  Cu Hợp cười ha ha: "Tao đây mà còn chịu không nổi nữa. huống chi là mày.  Cái thời lãng mạng đó qua từ khuya rồi.  Từ khi bọn tao còn chưa kịp đi học lận."  "Mắc chứng gì mà mày nghĩ tụi tao phải lãng mạng?" - cu Mạnh hỏi.  "Thì đọc sách nghe nhạc rồi nghĩ vậy." - Lanh đáp.  "Đánh nhau chí tử năm này sang tháng nọ như cha chú mình hồi đó thì hoặc là phải sắt máu hoặc là phải lãng mạng.  Nếu không thì làm sao mà chịu cho nỗi." - tôi trầm ngâm.  "Cũng như tụi mình bây giờ, nếu không lôm côm một chút thì không làm sao thấy thoải mái được/" - cu Danh cười.   "Cái lãng mạng mày vừa nhắc tới đó gắn liền với cái giai đoạn từ quê ra tỉnh ở trong này.  Còn thanh lịch tao nghì chỉ là ảo tưởng." - tôi tiếp.  "Thôi bây giờ em xin nhường cái lãng mạng cho nhà bác đấy." - cu Mạnh sửa giọng.  "Chào mừng quý khách lãng mạng đến với thời của những thằng lôm côm!" - cu Hợp tấu hài.

Cũng trong những ngày tháng Mười mưa dầm dề đó, Quỳnh quen với Hải.

No comments:

Post a Comment