Monday, December 5, 2011

Toan Tính

Ông anh họ của Quỳnh ra trường năm 1988 với tấm bằng kỹ sư cơ khí, về lại Nha Trang nhận một công việc bảo trì máy móc trong một công ty cấp tỉnh.  Phe Khánh Hòa và phe Phú Yên đang đấu đá kịch liệt để tách ra lại thành hai tỉnh như cũ, nên mọi công việc đều ngưng trệ.  Ở công ty kỹ sư thì nhiều mà việc thì ít, lương ba cọc ba đồng, công việc lại chẳng có gì để làm, ngày ngày la cà ngoài quán cà phê cà pháo cho qua ngày.  Vốn là người đầy nghệ sĩ tính, rất nhạy cảm, nên sau mấy tháng ngồi chơi sơi nước, anh chịu hết nỗi bèn ngỏ ý với gia đình ý định vượt biên để tìm một đời sống có ý nghĩa hơn.

Lúc đó những ai có ý định vượt biên đều hối hả chuẩn bị.  Lý do là sau trung tuần tháng Ba 1989, bất cứ thuyền nhân nào cập vô bờ các quốc gia láng giềng sẽ không được công nhận là người tị nạn nữa.  Thế giới đã mỏi mệt trong việc tiếp nhận làn sóng tị nạn từ Việt Nam.  Lòng nhân cũng có giới hạn của nó khi phải đối mặt với những gánh nặng tài chính và phương tiện khổng lồ.

Cả dòng họ họp lại để bàn tính. Lúc này gia đình Quỳnh đã nộp đơn xin xuất cảnh theo diện bảo lãnh.  Nhưng với tốc độ duyệt đơn này, thì đến khi gia đình được phỏng vấn thì Quỳnh chắc chắn sẽ bị loại vì trên 21 tuổi.  Ông anh họ hỏi ba má Quỳnh có muốn cho Quỳnh đi theo không.  Thời gian đó mọi người gần như mất hết hy vọng vô hiện tại, ai cũng muốn vượt thoát ra khỏi tình trạng sống vô vọng nên dễ tin theo và chụp lấy những hy vọng mong manh.  Ba má  Quỳnh quyết định thiệt nhanh chóng.  Ông bà đồng ý cho Quỳnh đi chung với ông anh họ nếu Quỳnh chịu đi.  Cả gia đình sẽ đoàn tụ lại bên đó, nhanh hơn nhiều so với theo đúng trình tự thủ tục bảo lãnh đầy nhiêu khê.  Khi được hỏi ý kiến, Quỳnh đồng ý nhanh chóng trong sự ngạc nhiên của mọi người.  Không ai ngờ Quỳnh cũng tỏ ra cứng cỏi như vậy.  Quỳnh lại không thấy có gì phải ngạc nhiên hết.  Đó đơn giản chỉ là sự lựa chọn.  Thực ra trong thâm tâm Quỳnh cũng cảm thấy rất chán chường, và viễn cảnh sẽ xa cách gia đình một thời gian dài cũng khiến nàng sợ hãi.  Quyết định đi tự thân nó đã là một hy vọng về một chân trời mới, về một cõi an vui hơn.  Còn sau đó ra sao, nàng không thể nào hình dung ra.  Và không muốn nghĩ tới lúc này.

Nhóm vượt biên gồm ba người: ông anh họ, Quỳnh, và một người em họ.  Ông anh họ lo mọi phần chuẩn bị.  Ngày đi được quyết định là sau Tết.  Phải đợi cho mùa bão qua.  Còn lúc này thì vẫn phải đi học đi làm như bình thường để tránh gây nghi ngờ.

No comments:

Post a Comment